Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Ngăn Nắp Và Sạch Sẽ Tạo Phong Thủy Tốt, Phần 3/3

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Thật vậy, đôi khi ở một mình cảm thấy thật tuyệt. Quý vị không hiểu trạng thái này đâu. Trạng thái này thật sự rất dễ chịu. Dù có tu hành hay không, ở một mình cũng đã thấy rất thoải mái rồi.

Có người quá mập, nhưng trong hình mà họ gửi cho tôi thì không thấy mập. Có lẽ mấy hình này là hồi họ 20 tuổi. Không phải tôi nói mập là vấn đề. Mập béo là chuyện bình thường đối với người phương Tây. Mập thì không sao, nhưng họ cố tình mặc quần áo rộng thùng thình để trông có vẻ thon thả.

Không thể nào, quý vị mập thì mặc cái gì cũng mập cả. Toàn thể ngoại diện. Khi họ mặc quần áo rộng thùng thình, thì thấy mặt và cổ của họ trông rất nhỏ, còn quần áo thì lại rất lớn. Thấy như là mặt của họ được dán lên đó. Quần áo rộng thùng thình tới mức không thấy họ có cánh tay nữa. Chỗ nào cũng rộng thùng thình. Ôi chao! Trông rất xấu!

Nếu họ không cố tình mặc như vậy thì trông họ đẹp hơn. Mặc gọn gàng là được rồi. Nhưng rồi… Ôi! Họ không biết rằng điều đó khiến chúng tôi nhức đầu. Tôi phải nghĩ ra cách để che nó lại. Nếu không, làm lại tất cả sẽ mất rất nhiều thời gian. Sẽ mất cả đêm. Ví dụ, làm cho răng trắng ra cũng đã mất ba, bốn hoặc năm tiếng. Thành ra đôi khi [đội làm việc] không thể ngủ vì khối lượng công việc. Tôi cũng không ngủ được. Phải chờ xem kết quả có ổn không. Nếu có thời gian thì còn được. Đôi khi không đủ thời gian, nếu họ gửi đến quá trễ.

Chúng tôi phải sửa đổi rất nhiều mới làm thành video tốt. Không phải chỉ chiếu người dẫn chương trình nói. Người dẫn chương trình đứng nói trước một cái phông nền trống thôi. Chèn khung cảnh vào nền mất rất nhiều thời gian. Rồi còn bản dịch và phụ đề, v.v. Rất nhiều công sức. Cần rất nhiều người cùng nhau làm việc mới tạo ra được chương trình dài một tiếng để xem. Rất nhiều người ở nhiều quốc gia làm việc với nhau. Tôi cũng dành nhiều thời gian để dạy họ cách làm cho đúng.

Trường hợp này, chúng tôi đã xoay sở để sửa đổi video. Chúng tôi tìm ra giải pháp. Đặt một khăn quàng ở chỗ này. Đặt chỗ này thấy không đẹp bởi vì có vẻ như thiếu hai cánh tay. Có vẻ như không có gì bên trong. Trông thật xấu xí. Đeo như thế này, rất xấu. Nên chúng tôi quyết định… Tôi nói, “Được rồi, hãy thêm gì đó như vầy để làm chúng trông giống nhau.” Chúng tôi mất mấy tiếng. Sửa đổi toàn bộ video sẽ mất rất nhiều thời gian. Mất cả đêm. Đã nửa đêm rồi mà chúng tôi vẫn chưa làm xong, nên phải cắt đi một số chỗ. Người dẫn chương trình chỉ xuất hiện vào lúc đầu và lúc cuối, phần giữa thì không có hình ảnh. Như vậy thì nhanh hơn. Nếu không thì không kịp phát sóng lên truyền hình.

Có nhiều câu chuyện tương tự như thế. Họ xem mà không để ý thấy vấn đề. Chỉ để đó cho tôi sửa. Đằng nào thì cũng có người sẽ sửa lại cho đúng. Vậy sao phải bận tâm làm chi? Với họ thì trang phục hoặc ngoại diện nào cũng được cả. Có khi môi của người dẫn chương trình quá đỏ. À, màu đỏ thì cũng được đi, đằng này là màu cam. Ôi, quá sáng! Và có người mặc y phục quá sáng, như quần áo phát quang mà người ta mặc ban đêm để được an toàn trên đường, rất sáng. (Phản quang.) Ôi chà! Rất sáng. Phải mất khá nhiều thời gian mới làm màu môi nhạt lại. Không chỉ màu môi thôi, mà cả khuôn mặt. Người dẫn chương trình là một cậu bé dễ thương. Ôi! Cậu ấy trông… Tôi biết người này.

Còn quần áo nữa… Ôi Trời ơi! Không biết người nào mà có khiếu thẩm mỹ kiểu đó! Thực sự khác với hầu hết mọi người. Tôi chưa bao giờ thấy người đọc bản tin truyền hình nào mà ăn mặc như thế hoặc dùng son môi kiểu đó. Thành ra đôi khi tôi thực sự rất bận. Không phải để làm gì đặc biệt mà chỉ sửa đổi, để chiếu cho khán giả thấy toàn cảnh đẹp đẽ hơn thôi, để họ thấy có gì đó bình thường hơn. Nếu không, khán giả sẽ nghĩ đoàn thể chúng ta không bình thường!

Chúng ta đã không bình thường rồi. Mọi người có thể hiểu chúng ta hơn khi xem truyền hình của chúng ta. Nhưng bây giờ, nếu nó trở thành như thế này, họ có thể bảo con họ, “Con đừng xem. Con đừng xem. Đừng bắt chước anh ấy.” Hiểu không? “Cha mẹ biết. Họ không bình thường. Chắc chắn là đoàn thể này có vấn đề. Cha mẹ đã biết Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư là người như thế nào rồi. Cha mẹ có thể đoán được. Giờ thì rõ ràng quá rồi!” Hiểu không? Phải. Nếu chỉ dành cho một mình tôi xem, tôi có thể chỉ cười xòa thôi. Nhưng đây là cho cả thế giới xem. Hàng triệu, hàng tỷ người sẽ xem. Chúng ta phải cẩn thận. Đây là dành cho khán giả quốc tế.

Bây giờ quý vị biết điều gì khiến tôi bận rộn rồi. Hôm nay tôi có thể đến đây bởi vì tôi đã lo liệu nhiều thứ hôm qua rồi. Tôi làm trước thời hạn. Thành ra hôm nay tôi đến đây và xem qua trước để coi là [đội SMTV] có thể đến đây làm việc được hay không, hoặc nếu ở đây có người nào có thể làm việc với tôi tốt một chút, thì họ không cần phải đến. Họ có thể ở đó và gửi mọi thứ cho tôi để tôi sửa tại đây. Rồi chúng tôi gửi lại cho họ.

Có ai là “thần đồng” máy vi tính ở đây không? Giơ tay lên xem. “Lão đồng” cũng được. Không cần phải… Có ai không? A-lô? Không à. Cả Cao Hùng không có ai sao? Không có gì khó, chỉ gửi email thôi. Mà không ai biết làm sao? (Dạ biết ạ.) Dở hơn cả tôi à? Người nào đâu? Giơ tay lên xem, rồi tôi sẽ chọn. Giơ tay lên. Được rồi, một người. Còn ai khác? Nam giới không có ai hả? Nữ giới chỉ có một người thôi? Cả Cao Hùng mà chỉ có một người à?

Quý vị có thời gian không, hai người này? Hai người. Quý vị có chắc không? Sau khi tôi nhận họ, đừng nói, “Thưa Sư Phụ, con cũng làm được.” Luôn luôn như thế. Khi tôi bảo quý vị đặt câu hỏi thì quý vị im lặng. Nhớ không? Đợi khi tôi chuẩn bị rời đi, thì, “Ồ!” Có người như vậy đó. Rồi cái người mang máy vi âm chạy vòng vòng đó không thấy anh ta ở đâu. Luôn luôn như thế. Không ai nhìn thấy anh ta ở đâu. Rồi tất cả đều nhìn vào tôi, “Thưa Sư Phụ, anh ta ở đâu?” Luôn luôn như thế.

Hai người đó qua đây cho tôi xem. Để tôi nhìn quý vị một cái. Bình thường quý vị làm gì? Ngồi đi. Cô làm nghề gì? (Dạ con làm ở công ty của cha con, làm những việc về tài chính. Làm sổ sách ạ.) Cô làm kế toán hả? (Dạ, làm sổ sách kế toán.) Hả? (Dạ làm sổ sách kế toán.) Sổ sách kế toán. Còn cô? (Con làm việc cho một công ty nhỏ, thiết kế đồ họa và trợ giúp về công việc máy tính.) Vậy thì cô sẽ không có thời gian. Tôi thì cả ngày có khi làm việc sớm, có khi làm việc muộn. Đôi khi công việc đến lúc nửa đêm. Sau khi tôi sửa, họ sẽ thay đổi nó và gửi lại.

Giờ giấc không đều đặn. Chỉ ai có thời gian rảnh mới có thể làm công việc này. Nhé? Chỉ những người có thời gian và ngủ ít mới được. Tôi có thể gọi quý vị bất cứ lúc nào. Bình thường ở đó có hơn mười chàng trai làm việc với tôi. Họ thay phiên nhau. Hôm nay đến lượt anh này, ngày mai đến lượt anh kia. Như vậy, họ sẽ không quá mệt. Chỉ có tôi là không thể thay phiên.

À, anh có thể làm việc đó chứ? (Con có thể giúp về điện thư.) Cái gì cưng? (Dạ điện thư.) Anh có thể giúp về điện thư. Anh có thời gian không? (Dạ có.) Vậy được. Mà anh sống ở đâu, nhân tiện hỏi? Anh chắc sống ở đây. (Dạ Cao Hùng.) Cao Hùng hả? Nhưng nếu tôi đến Bình Đông, anh cũng phải đến đó. (Chỗ đó không xa, dạ được ạ.) Vậy tốt. Ở đây, có lẽ anh có thể ở lại. Anh có thể ở đây một thời gian tới khi tôi đi được không? (Dạ chắc chắn được ạ.) Hả? (Chắc chắn ạ.) Có thuận tiện cho anh không? (Dạ, không vấn đề gì.)

Ở đây giống như khổ hạnh. Quý vị có chỗ cho anh ấy không? (Dạ có.) Quý vị có chỗ cho anh ấy ở không? (Dạ có, thưa Sư Phụ, chúng con có. Dạ, không vấn đề gì ạ.) Được. Vậy chuẩn bị một máy tính cho anh ấy (Dạ được. Vâng.) để gửi và nhận điện thư. Được không? (Dạ được.) Có không? Có một máy vi tính không? Mới hay cũ cũng được. (Dạ có cái mới.) Được rồi. Đưa cho anh ấy. (Dạ.) Cho anh ấy một chỗ ở, được không? (Dạ được.) Anh có thời gian cả ngày, cả đêm không? (Dạ thường là có.) Tốt. (Chủ yếu con chỉ cần lấy cái máy tính ở nhà tới đây, thế thôi.)

Anh phải lấy máy tính của anh, phải không? (Dạ phải.) Họ có một cái ở đây cho anh. (Dạ.) Nhưng trước tiên phải cài đặt [phần mềm], phải không? (Dạ, nếu con về nhà lấy máy tính của con thì sẽ dễ dàng hơn, con dùng nó quen rồi.) Được, anh sống cách đây bao xa? Có người đi lấy cho anh được không? (Dạ ba mươi phút.) Được rồi, anh về nhà lấy máy, ngày mai đến đây. Được không? (Dạ được, không vấn đề gì.) Nếu tôi ở đây, thì anh giúp tôi ở đây, được chứ? (Dạ được, không vấn đề gì.) Được rồi, cảm ơn anh.

(Thưa Sư Phụ, con có thể trực 24 tiếng, trong bốn ngày cho đến Chủ Nhật.) Cho đến Chủ Nhật, được. Tốt. Vậy là hai người quý vị. Anh và cô ấy làm việc với nhau. Tốt lắm, cảm ơn quý vị. Cảm ơn cô nữa, nhưng cô không làm được vì cô phải làm việc cho người khác. Hai người là đủ rồi. Quý vị không phải làm gì, chỉ gửi và nhận điện thư cho tôi thôi. Cho nên một người là được rồi. Chỉ lỡ khi thấy mệt thì thay phiên nhau, trong trường hợp những thứ họ gửi mất nhiều thời gian để xem lại. Được rồi ha? Tốt.

Thật ra cũng không có nhiều việc. Chỉ là đôi khi họ không nghe và làm không đúng cách. Thì phải mất rất nhiều thời gian để chỉnh sửa. Hy vọng sau khi đến Cao Hùng, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn, bởi vì phong thủy ở đây rất tốt. Đôi khi công việc không nhiều, nhưng lại có quá nhiều người và những thứ hỗn độn. Mỗi người gây phiền não cho tôi ở những phương diện khác nhau, và tôi thật sự kiệt sức. Hôm qua, tôi đã làm việc cả ngày. Buổi tối, tôi đã thật sự kiệt sức và gục xuống. Sau khi tỉnh lại, tôi vẫn tiếp tục làm việc. Quá nhiều người và quá vô tổ chức, quá hỗn độn. Tôi cần yên tĩnh.

Nhưng người nào cũng phải đến gặp tôi vì cái gì đó. Đã thành thói quen rồi. Quen dựa dẫm vào tôi rồi. Động một cái là đến hỏi. Điều cần phải hỏi thì không hỏi. Sau khi làm hỏng chuyện thì tìm tôi hỏi. Tôi phải dọn sạch rác rến mà họ để lại. Luôn luôn như thế. Thì làm cho tôi bận rộn thêm. Có lẽ ở Cao Hùng… Bây giờ không có chó, không có ai, không có thị giả. Chà! Rất dễ chịu. Rất thoải mái. Khi tôi mới đến, một nam đồng tu hỏi tôi có cần giúp gì không. Anh ấy muốn kiếm người tới giúp tôi. Tôi nói, “Không, không, không cần. Tôi sẽ làm một mình. Sẽ thoải mái hơn. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.” Tôi sẽ tự đi tìm mọi thứ.

Thật vậy, đôi khi ở một mình cảm thấy thật tuyệt. Quý vị không hiểu trạng thái này đâu. Trạng thái này thật sự rất dễ chịu. Dù có tu hành hay không, ở một mình cũng đã thấy rất thoải mái rồi. Tôi không biết sẽ được bao lâu. Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy rất thoải mái. Ở đây ấm hơn. Nhưng vẫn lạnh với quý vị, phải không? Quý vị mặc nhiều quần áo vì ở ngoài trời, phải không? Ngồi ngoài trời mới lạnh, phải không? Tôi ngồi đây và bây giờ đang đổ mồ hôi. Ở Miêu Lật, nếu mặc như thế này, cũng vẫn cảm thấy lạnh. Ở đó ẩm ướt hơn. Ngoài ra, họ trồng quá nhiều cây cối, thì lại càng ẩm ướt hơn. Được rồi.

Quý vị sắp xếp một nơi cho họ trong khi tôi ở đây, nhé? Tôi không biết sẽ ở bao lâu. Tùy vào Lai Nghĩa chuẩn bị bao lâu. Cũng tùy vào tôi có thích ở đó hay không. Cái mùi đó thì chắc chắn là không thích rồi. Mũi tôi thính như mũi của mấy chú chó, nhạy lắm, không thể chịu nổi. Chịu không nổi. Rồi nha. Vậy thôi. Cảm ơn quý vị rất nhiều.

Chúng ta đi thiền được chứ? (Dạ.) Cho đến mấy giờ? Chúng ta thiền đến mấy giờ? (Dạ chín giờ.) Chín giờ. Được. Còn một tiếng.

Anh có xe không, hay là ngày mai hoặc tối nay có người chở anh về nhà, rồi ngày mai anh quay lại, được không? (Dạ con có xe.) Được rồi. Còn cô cũng vậy nha. (Dạ.) Cô nói tiếng Anh được không? (Dạ được ạ.) Được hả? (Dạ.) Tiếng Anh của cô giỏi hay trung bình? (Dạ giỏi.) Giỏi hả? (Con nghĩ vậy.) Thế thì tốt. Gì đó? (Sư huynh đó biết khả năng tiếng Anh của con.) Ồ, cô ấy được không? (Dạ, chúng con làm việc với nhau rất nhiều.) Tốt, tuyệt vời, chỉ là ngẫu nhiên thôi.

Giả sử anh làm việc rất giỏi, có lẽ tôi muốn anh ở Lai Nghĩa. Anh cũng có thể đến đó chứ? (Để sống ạ? Dạ được.) Chúng tôi sẽ có phòng cho anh. Nhưng gia đình anh có chịu hay không? (Dạ không vấn đề gì ạ.) Không vấn đề gì? Cô có thể đi với anh ta? Được rồi. Được rồi. Tốt. Để coi. Ở Lai Nghĩa… Có lẽ tôi sẽ có những người khác giúp, nên có lẽ không phải làm phiền anh, hy vọng vậy. Hy vọng tôi có [người giúp], hiểu không? Được rồi. Ha! Quý vị xem, thần thông đó. Được rồi. Cảm ơn mọi người.

Xem thêm
Tất cả các phần  (3/3)
1
2022-12-13
7449 Lượt Xem
2
2022-12-14
4290 Lượt Xem
3
2022-12-15
3837 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android